Ăn của rừng rưng rưng nước mắt – Nghề đi rừng
Ăn của rừng rưng rưng nước mắt - Nghề đi rừng

Đi rừng ở đây không phải là khai thác gỗ thông thường, cũng ko phải là ngôn ngữ game( chiều vừa kích mấy cháu liên quân) mà ở đây là ngôn ngữ của người trong nghề đi săn bảo vật nơi rừng thiêng nước độc.
Bảo vật ở đây rất rộng, gần nhất là trầm, linh chi, sâm ta hay thấy còn xa hơn là thi cốt của yêu thú, yêu đan, tâm hạch của yêu thụ, xác cây chết cháy, kì trân dị bảo, ngọc ( ngọc đối với giới huyền học thì ko cứ phẩm chất tốt là đc còn phải tích được linh khí để dùng trong pháp lễ)….
Đã là người đi rừng thì cần có vài yếu tố. Đầu tiên là có tinh thần thép không biết sợ, tiếp đến là phải có hiểu biết cả về bảo vật và nơi kiếm được chúng. Cuối cùng là đồ và phương pháp bảo mệnh, cùng đồng bạn nếu có.
Người đi rừng là người lùng sục, tìm kiếm bảo vật, loại nào dễ lấy thì thu luôn về, khó thì tìm người ngã giá rồi dẫn lực lượng bế đồ về sau. Thực tế thì nghề này với đào trộm mộ là tương tự nhau, cũng là lấy đồ về rồi bán nhưng đi rừng rủi ro cực cao và thêm phần tự khai thác. Và phàm là lấy gì của thiên địa thì cũng phải trả giá mà cái giá phải trả đôi khi là quá đắt.😖😖😖
Ai cũng có duyên âm, nhất là oan gia trái chủ đi theo đòi nợ tiền kiếp, nghề đi rừng kỵ nhất là đi đông vì nơi rừng thiêng nước độc có khi oan gia của mình xui khiến đồng bạn hại mình cướp của. Phàm là bảo vật càng giá trị thì lòng tham của con người càng lớn, việc giết người đoạt bảo ko hiếm nên thường đi rừng là đơn độc hoặc cùng lắm là đệ tử thân tín hay người nhà đi cùng. Chưa kể bạn hàng lật lọng dùng vũ lực cướp trắng món đồ, nhiều người nằm lại nơi rừng thiêng nước độc mãi mãi ôm hận vì thế.
Nhưng sợ nhất là dây vào những tồn tại ko thể chọc, thiên tài địa bảo thì thường thu hút yêu thú hay sinh linh tu đạo. May mắn thì gặp Tiên gia ( tu chính đạo) thì chỉ bị dọa nạt, đuổi đi chứ đen đủi gặp yêu tinh tu ma hay tà đạo thì mất mạng chả chơi, kể cả có đánh lui nó cũng bị ghi thù sau này phá hại nhân thân. Đáng sợ nhất là động vào các đồ trấn yểm, phong ấn hoặc những linh vật nơi vong hồn cư ngụ. Nhưng trò đời càng là những thứ như vậy thì giá trị càng liên thành, sức cám dỗ càng cao….
Hãy tưởng tượng một ngày đẹp giời bạn đang trí tại cổ thụ an an lành lành thì có thằng cha đem người tới cưa đổ tan tác phá nhà phá cửa của bạn, sao mà ko ghi hận cho được. Kể cả có đồ bảo mệnh nhưng thân nhân con cháu nào có pháp lực hay đồ bảo vệ như vậy. Sinh linh tu đạo thọ mệnh trên vài trăm năm, vong linh thì thời gian là vô hạn chính vậy thù hận của họ là bất tận.
Chính vì sự nguy hiểm trùng trùng mà nghề đi rừng càng lúc càng ít người theo. Kiếm nhanh dễ giầu mà mất mạng như chơi, lại còn ảnh hưởng nhân thân hậu tự. Thường người làm nghề kiếm đủ là dừng chứ ít ai theo được đến cùng, âu cũng là bảo toàn. Một phần thì tài nguyên khai thác bao năm cũng hết, thiên địa linh khí cạn khô sao dưỡng ra được bảo vật, thêm nữa những người biết hàng, cần hàng ngày càng ít do nhiều phái thất truyền. Có lẽ không xa nghề này cùng đào trộm mộ sẽ sớm đi vào dĩ vãng….
Ngoài lề :
Cấm kỵ đi rừng: ko đc đi đông, ko được buông lời xúc phạm vong linh, ko quá tham lam, đi đứng nhanh lẹ tránh xuất hành giờ độc.
Chuẩn bị : như người khai thác bình thường, đồ bảo mệnh( bùa chú, rượu thuốc chống rắn rết, một số đồ sát khí nặng tránh ma quỷ, một số đồ tăng dương khí, một số vật kỵ tà…).

Hà Nội, 20/1/2020
Tán tu nhàn rỗi
Tử Hư.

0*

As you found this post useful...

Follow us on social media!

We are sorry that this post was not useful for you!

Let us improve this post!

Tell us how we can improve this post?

Trần Thanh Tài
Tác giả tại Bestnhat.com với công việc biên tập và kiểm duyệt nội dung thông tin - đánh giá & xếp hạng uy tín tại Bestnhat.